Tự do có ngay từ khi loài người xuất hiện trên trái đất này. Cần phải phân biệt giữa sự tự do của thời nguyên thủy loài người với sự tự do trong một xã hội loài người.
Tự do thời nguyên
thủy là mỗi con người có quyền tự do không giới hạn. Có nghĩa là con người sống
ở thời đại này cũng giống như loài thú, mạnh được yếu thua. Khi một cá nhân A ở
thời đại này, săn bắt một con thú thì một cá nhân B có thể cướp lấy con thú này
bằng sức mạnh của chính mình. Cả hai cá nhân này đều sử dụng quyền tự do của
chính mình để thực hiện nhu yếu ăn. Tuy nhiên, thay vì bỏ công sức ra làm chuyện
săn bắn thì người thứ hai bỏ công sức ra để thực hiện chuyện cướp giựt thực phẩm
của người khác.
Khi thấy ra được sự
bất công trong việc giải quyết nhu cầu ăn nếu tiếp tục trong một xã hội loài
người nguyên thủy, những Con Người thời đại này, do nhu cầu ăn và nhu cầu sinh
mệnh của chính mình, họ đồng ý liên kết lại với nhau để trở thành một nhóm người,
một bộ lạc để chấp nhận quyền tự do có giới hạn nhằm bảo đảm nhu cầu ăn của
mình không bị ai cướp giựt và đồng thời quyết định được sinh mệnh của chính
mình.
Khi các bộ lạc được
hợp thành một xã hội lớn để trở thành một quốc gia, thì quyền tự do của mỗi con
người trong quốc gia đó vẫn phải có trong giới hạn là quyền tự do đó không làm
hại đến quyền tự do của người khác, không làm hại đến tài sản, tính mạng của
người khác. Đây chính là quyền tự do của một xã hội loài người mang tính Người.
Bất cứ chính quyền nào xâm phạm quyền tự do của Con Người, xâm phạm tài sản,
tính mạng của Con Người trong xã hội đó tức là đã vi phạm Duy Nhân Cương Thường
(*).
Quyền tự do tự vệ
Đây là quyền tự do
đầu tiên khi mà chính những con người thời nguyên thủy đồng ý ngồi lại với nhau
để cái quyền này được bảo đảm. Vì sự tự vệ cho chính bản thân mình, tài sản mình
không bị cướp giựt, những con người thời nguyên thủy đồng ý ngồi lại với nhau để
cùng nhau bảo vệ lẫn nhau về mặc nhu yếu của ăn và đồng thời thể hiện bản tính
tự nhiên của Con Người là phải tự tìm cách bảo vệ lấy sinh mệnh và tài sản của
mình khi mà sinh mệnh và tài sản của mình bị một ai đó cướp giựt.
Với tiến trình lịch
sử của loài người, quyền tự vệ được càng ngày càng được cải tiến để phù hợp với
tri thức của Con Người. Ở thời đại của thế kỷ 21 này, quyền tự vệ được giải quyết
qua hai phương pháp đó là luật pháp và tự vệ bản thân đáp ứng lại sự nguy hiểm
cho tính mạng của cá nhân đó.
Trong trường hợp
cá nhân A đang bị cá nhân B đánh đập bằng dao và có thể làm mất đi sinh mạng của
cá nhân A -- thì cá nhân A, hoặc những người khác, có thể chống lại hành vi cá
nhân B, chấm dứt hành động thô bạo của B đối với A. Đây là hành động tự vệ và nếu
trong hành động tự vệ này, cá nhân B có thể bị thương, hoặc chết thì cá nhân A,
hoặc bất cứ ai giúp cá nhân A, không phải bị tội mà là thực hiện quyền tự vệ của
chính mình, hoặc quyền tự vệ của một cá nhân ngoài cuộc, ngăn cản một cá nhân
khác chấm dứt hành động thô bạo trong xã hội.
Thí dụ bên trên chỉ
được thực hiện khi mà tính mạng của cá nhân đang bị đe dọa. Còn nếu như cá nhân
B ăn cắp đồ của cá nhân A thì chuyện ăn cắp này cần phải đưa ra tòa, với luật
pháp của xã hội để xét xử. Quyền tự vệ để tìm công lý phải do luật pháp, do những
người ngoài cuộc xử thì mới có sự công tâm. Khi mà tính mạng mình không bị đe dọa
thì bất cứ hành động nào, của bất cứ cá nhân nào làm thiệt hại tài sản, tinh thần
của mình phải do chính luật pháp xử lý.
Dĩ nhiên đây là
chuyện được giải quyết trong một xã hội dân chủ, có luật pháp. Còn đối với hoàn
cảnh của Việt Nam, một xã hội độc tài, có luật pháp nhưng luật pháp để bảo vệ
quyền lợi của đãng (cố ý viết sai dấu) cầm quyền thì người dân chẳng còn sự lựa
chọn nào khác hơn là sự lựa chọn -- tự mình giải quyết lấy sự bất công. Đó là
lý do tại sao chúng ta thấy người dân sẵn sàng bắt, hành hạ, đánh đập người trộm
chó, trộm gà bởi luật pháp của nhà cầm quyền là luật rừng, mạnh được, yếu thua;
luật dành cho những người có tiền để mua chuộc tòa án nhằm cướp đất, cướp của
người không có tiền, không có quyền; công an không bận tâm để giải quyết chuyện
trộm chó, trộm gà bởi không có quyền lợi (lo lót tiền bạc) từ những người (trộm
hoặc bị trộm) chẳng có gì để lo lót.
Thái độ tự giải
quyết sự bất công tại Việt Nam, trớ trêu thay, chỉ xảy ra ở những người thấp cổ
bé miệng đối với những người thấp cổ bé miệng. Nghĩa là người dân rất cản đảm bắt
đánh người trộm chó, trộm gà nhưng lại sợ hãi sự cướp giật có bài bản từ nhà cầm
quyền, sự giết người có bài bản từ nhà cầm quyền. Bao nhiêu người vào cơ quan
công an để rồi trở về với cái xác mà không người dân nào dám làm như chuyện bắt
người trộm chó, trộm gà để đánh, để hành hạ cho chính bản thân tội phạm học bài
học bản thân?
Có lẽ sống đông
người dân đã không còn hiểu rõ khái niệm quyền tự vệ là gì, từ đâu mà có và thế
nào gọi là thực hiện quyền tự vệ cho bản thân mình. Chính vì không nắm rõ khái
niệm này mà sự tự vệ của người dân vẫn là hành động của thời nguyên thủy loài
người, mạnh được yếu thua. Ai mạnh hơn mình thì mình cắn răng chịu đựng. Còn ai
yếu hơn mình thì cứ đánh đập để dạy cá nhân đó một bài học mà hành động đánh
người trộm chó là thí dụ điển hình.
Một hành động tự vệ
hữu hiệu nhất ở một xã hội độc tài đó là sự phản kháng bất hợp tác hay còn gọi
là bất tuân dân sự. Khi mà luật của một cơ chế cầm quyền là để phục vụ đãng cầm
quyền; khi mà cơ chế cầm quyền hoàn toàn vô trách nhiệm với xã hội, người dân;
khi mà cơ chế cầm quyền kiểm soát mọi sinh hoạt của người dân; khi mà cơ chế cầm
quyền đưa ra những bộ luật đi ngược lại hiến pháp hoặc đi ngược lại những quyền
căn bản mà Con Người đã có từ thời nguyên thủy -- thì những con người sống
trong cơ chế độc tài đó có quyền tự vệ bảo vệ bản thân và tài sản của mình. Cái
quyền tự vệ này gồm có cả quyền bất tuân dân sự đối với những luật lệ mà đãng cầm
quyền đưa ra.
Duy Nhân Cương Thường: Nhu Cầu Tự Do (P2)
Vũ Hoàng Anh Bốn
Phương
Dallas, TX
Tháng 10 năm 2017
Nguồn:
https://nganlau.com/2017/12/15/duy-nhan-cuong-thuong-nhu-cau-tu-do-p1/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét