1. CÁCH MẠNG TIẾN HOÁ
“Cách Mạng là do sự thấy cần của dân chúng không còn chịu đựng nổi những bất bình, phải đứng dậy đạp đổ cho hết. Đứng dậy để tự tu cải đời sống riêng mình và toàn thể, lập nên một cuộc đời mới hơn, hợp hơn và tiến hoá hơn”.
Cách mạng (CM) là sự thay đổi cấp kỳ, nhanh chóng, quyết liệt và phải trọn vẹn, dứt khoát với cái cũ thay vì thay đổi từ từ (evolution). Vì thay đổi hết, toàn bộ nền tảng, cơ cấu sinh hoạt của một quốc gia theo một hướng đi mới thì phải có sự tham dự của đại đa số quần chúng. Nếu CM chỉ là do một thiểu số lợi dụng tình thế để thực hiện cách mạng (như CSVN thời 1940s) thì đó là sự thất bại của cách mạng chứ không phải thành công vì sau đó nó được duy trì bằng bạo lực. Người dân bị gạt ra ngoài hoặc nếu có tham dự cũng không biết phải làm gì, làm như thế nào.
2. CHỦ TRƯƠNG ĐÚNG CHẮC
“Đứng về phương diện nòi giống, Cách Mạng là cái thế của nòi giống, y cứ vào đấy mà tìm đường ra, tiến lên trong lịch sử. Đến một thời gian nào, trong một thời đại nào đó, nòi giống không thể đi theo mãi bước cũ, sống mãi giòng sống trì trệ, cần phải có một cuộc đổi mới, đó là lúc cần đến hành động Cách Mạng. Nhất là đối với dân tộc Việt hiện giờ, nòi giống Việt không có một chủ trương Cách Mạng đúng chắc, thì đường đi trong lịch sử sẽ bị bế tắc, sự vùi dập dưới sức đô hộ của ngoại bang sẽ làm tiêu ma tên tuổi và làm mất hết dây rợ tiến hoá”.
Làm
thế nào để biết chủ trương Đúng-Chắc?
Trước
hết, khi quyết định một cuộc cách mạng, chúng ta phải nhìn thấy những thất bại,
sai lầm của quá khứ và từ đó xác định đường lối, phương thức để thay đổi từ con
người, cơ cấu tập thể, sinh hoạt xã hội...
Nếu
một cá thể "sống biết, sống thực, sống đúng" thì khi tham dự vào sinh
hoạt xã hội, hắn cũng phải đóng góp như vậy, vì những gì một cá nhân đóng góp
vào xã hội sẽ ảnh hưởng vào mọi thành phần trong xã hội và ảnh hưởng quay về cá
nhân đó.
Chủ
trương Đúng-Chắc chỉ đạt đến khi con người có Tu Dưỡng, nắm Sinh Mệnh Tâm Lý để
hoạt động theo Bản Vị-Cơ Năng trên một cương thường phù hợp vói dân tộc, quốc
gia.
Chủ
trương đúng chắc sẽ dựa trên trung tâm bản vị quốc gia với lực lượng (gốc), tinh
thần (gốc), hành động (gốc), dựa trên sinh mệnh (gốc) thì mới đạt đến cách mạng
(gốc).
LĐA luôn luôn nhắc tới "tung hợp" và đáy tầng: Duy Dân là đáy tầng, không có dân thì Duy Dân không hiện thực. Mọi ý kiến, hành động nếu không từ đáy tầng thì có "tung" mà sẽ không có "hợp". Đó là căn bản để thực hiện chủ trương "đúng chắc".
3. CHÍNH TRỊ LỘ TUYẾN
“Từ muôn đời xưa, nòi giống đã sống theo một tổ chức đầy đủ, có một tính cách đặc biệt, có một đường đi, một lối sống không hẳn giống các nòi giống khác. Đó là chính trị lộ tuyến (đường đi chính trị muôn đời của dân tộc). Cho nên Cách Mạng, nhất là công cuộc Cách Mạng Việt phải là sự đưa dân tộc tiến lên, làm thế nào để lấy lại chủ quyền trên đất đai, và đạt được ý chí sống còn của nòi giống theo chính trị lộ tuyến kia mới được”.
Chính
trị muôn đời của dân tộc là gì?
Là
những gì người dân đã làm để sống còn qua thời gian: văn hóa, lịch sử, kinh tế....
Chính trị lộ tuyến không nằm ở những di tích để lại, những đền đài to lớn, những
tác phẩm văn hoá đồ sộ... nó là sự sống hàng ngày trong ca dao, tục ngữ; trong
những suy nghĩ sâu xa nhất của con người vượt lên trên những tham vọng tài sản,
danh tiếng để thấm sâu vào đáy tầng của dân tộc từ "Nam Quốc Sơn Hà Nam Đế
Cư" của Lý Thường Kiệt, đến Hội Nghị Diên Hồng thời Trần; Bình Ngô Đại cáo
thời Lê và "Hoành Sơ Nhất Đái, Vạn Đại Dung Thân" của Nguyễn Bỉnh Khiêm thời Trịnh-Nguyễn phân
tranh.
Nếu lối sống của người Việt là đơn giản, bình dị, hòa hợp... thì con đường cách mạng (lộ tuyến) của dân Việt trong tương lai cũng phải dựa trên những điều kiện đó. Những chủ trương ồn ào, viễn tượng huy hoàng, cạnh tranh với thế giới chỉ dẫn đến xung đột bởi tư tưởng hoang đường, chủ nghĩa dân tộc quá khích. Và khi xung đột giữa các dân tộc vẫn còn tồn tại thì hòa bình thế giới hay trong một quốc gia sẽ không thể đạt được. Và như vậy cuộc CM đã thất bại.
4. DÂN TỘC BẢN VỊ
“Nói đến Cách Mạng mà không làm
theo đúng điều mong muốn của dân chúng, không đứng trên Bản Vị Dân Tộc,
thì không phải là chủ trương Cách Mạng, mà thêm nữa, còn đi ngược Cách Mạng. Vì
như thế, nếu gọi là Cách Mạng thì không có một căn cứ nào lấy làm lý nhẽ mà đổi
đời được, thành ra nếu không là xuẩn động, thì chỉ là đầu cơ, lợi dụng thôi.
Cách mạng lối ấy là phi cách mạng và phản cách mạng”.
“Dân tộc bản vị thực hiện qua Tam nhân phải
qua nguyên tắc Lục Dân (chủ nghĩa Duy Dân):
-nguyên tắc Phục Hưng Dân Tộc
-nguyên tắc Phát Dương Dân Đạo
-nguyên tắc Sáng Hóa Dân Văn
-nguyên tắc Chỉnh Sức Dân Trị
-nguyên tắc Quảng Đại Dân Sinh
-nguyên tắc Trọn Vẹn Dân Vực”(Chìa
Khóa Thắng Nghĩa)
Cách mạng thường xảy ra theo hai chiều hướng : (1)
nhân dân nổi dậy lật đổ bạo quyền, thiếu tổ chức, chuẩn bị, lãnh đạo (như Libya,
Iraq,
Ai Cập, các nước Phi Châu...) thì hỗn
loạn sẽ tiếp tục qua nhiều chính phủ lâm thời. (2) qua sự lãnh đạo của tổ chức,
đảng sẽ rơi vào sự tranh chấp của các phe phái khiến quần chúng phân hóa và ngoại
quốc can thiệp. Đa số các đảng dựa vào hoạt động kín, bí mật; dựa vào kỹ thuật,
chiến thuật nhiều hơn là chiến lược, tư tưởng.
Vì thế một cuộc cách mạng dân tộc phải có "Bản
Vị Dân Tộc". Bản vị giúp cho dân tộc thực hiện sự phân công, hợp tác theo
nguyên lý của kết hợp là: “thích tình, đắc vị, tận phần, hợp lý” thì cuộc vận động
cách mạng mới tiến hóa.
Trong tài liệu "Đường Sống Việt" LĐA nói đến
CM vương đạo: Duy Dân tuyệt đối không làm tiền. CM là một sự thay đổi toàn diện,
triệt để và xuyên suốt để giải quyết những vấn nạn của dân tộc. Và tương lai của
một dân tộc không thể tính bằng tiền. Những cuộc chính biến tại miền Nam từ
1963-1967 được gọi là CM nhưng thực sự chỉ là những cuộc mua bán, đổi chác bằng
tiền (xem hồi ký, Tôn Thất Đính, Trần Văn Đôn, Đỗ Mậu...)
Trần Công Lân
Tháng 2 năm 2019 (Việt Lịch 4898)
Ghi chú: Những chữ trong mặc kép trích từ tài liệu
Đường Sống Việt của Lý Đông A
https://thangnghiadotorg.files.wordpress.com/2018/03/duongsongviet-versionlayoutednov2016.pdf
Nguồn: https://nganlau.com/2019/05/15/duong-song-viet-cach-mang/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét